Lặng! Lặng yên! Một khoảng lặng hay là một nỗi cô đơn không thể lấp đầy.
Người ta nói cuộc sống luôn cần một khoảng lặng, khoảng lặng như một thanh dấu lấp lửng trong cuộc sống. Lặng để cảm nhận, lặng để nghe nhịp thở của cuộc sống và nhịp đập của con tim. Lặng để mong ngóng, đón chờ những điều kì diệu và cứ hy vọng. Lặng để có thể tự do trong thế giới riêng của chính bản thân mình, để thả hồn theo bao nghĩ suy. Lặng để yêu thương và vị tha. Và lặng để nhớ, và để quên. Lặng yên!
Đã từng cố gắng, đã từng hy vọng vào những điều tưởng chừng như là mơ hồ. Cứ ôm mãi những giấc mơ, những mong ước. Để rồi sao? Để rồi thất vọng, rồi từ nhấn chìm bản thân, tự lao vào những vòng xoáy khôn nguôi, và khóc trong vỡ oà.
“Lặng yên nghe tiếng mưa rơi. Lặng yên nghe thấy đêm trôi. Lặng yên nghe tiếng thở dài. Lặng yên nghe xót xa trong tôi. Lặng yên khi anh nói chia tay. Lặng yên nghe nước mắt rơi. Lặng yên trong cơn mưa buồn. Lặng yên nghe nỗi cô đơn”
Lặng yên! Giọng hát Thuỳ Chi vang lên, du dương, cao vút bay theo tâm hồn lạc vào miền suy nghĩ. Cứ tưởng có thể quên đi mà sống nhưng sao khó quá. Càng ngày càng thấy khó khăn… Những ca từ cứ xoáy sâu vào trái tim bé nhỏ chốc chốc lại đập loạn nhịp. Đôi mắt khép lại, chợt buồn, chợt rơi nước mắt. Không hiểu sao bây giờ lại khóc. Chẳng muốn nước nước mắt nữa. Nhưng khóc xong rồi sẽ mạnh mẽ, sẽ vững vàng, sẽ tiếp tục sống, tiếp tục đi tiếp con đường đó. Dù chỉ có một mình, nhưng khi rơi những giọt nước mắt lại thấy thoải mái hơn, và vững tin hơn. Không hiểu nữa…